Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Nhớ em




Chiều. Gió se se lạnh. Cơn mưa bất chợt kéo đến, ướt cả một góc phố dài. Vội trú mưa bên hàng cây ven đường. Bất chợt anh nhớ cô da diết. Anh thầm gọi tên cô rất khẽ. Bài hát “Nhớ em” từ đâu đó vọng ra làm nỗi nhớ trong anh dâng lên cồn cào.
“Khi màn đêm về trên phố dài.
Anh lặng nghe lòng anh nhớ em da diết…”

Chiều nay Sài Gòn lại mưa. Lặng lẽ và không ồn ào. Như tính cách của cô, dịu dàng và ít nói, chỉ có nụ cười mắt buồn của cô là khiến anh khó hiểu. Có lẽ vì điều đó mà anh yêu cô. Bài hát như nỗi lòng của anh. Nhẹ nhàng và sâu lắng. Giọng hát của Minh Vương nghe da diết quá. Đột nhiên anh muốn chạy đến bên cô nhưng mọi thứ đã không còn kịp nữa.


“Hạnh phúc đôi khi tựa như gió bay.
Lạnh lùng trong đêm, ánh trăng đang tan dần qua ngón tay…”

Trong một khoảng khắc nào đó, anh đã để mất cô. Hay đúng hơn từ trước đến giờ cô hoàn toàn không thuộc về anh. Văn của cô lúc nào cũng buồn buồn. Trong những bài văn ấy luôn tồn tại một người con trai và một lãnh địa vô hình mà anh không thể nào chạm tới được.

Không biết có phải là người con trai trong bài hát không mà ca từ và giọng hát của Minh Vương nghe da diết quá đỗi. Cô như cánh sen trong suốt giữa đầm lầy mà anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể nào chạm vào được, dù có lúc anh đã đến rất gần bên cô.

Cô đến trong một ngày mưa và ra đi nhẹ nhàng như một cơn mưa. Khi anh nói “chúng mình dừng lại đi”. Cô chỉ im lặng, vẫn là cái im lặng cố hữu của cô, chỉ có nụ cười mắt buồn là ám ảnh anh mãi. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy đã khiến anh nhớ cô đến quay quắt trong những ngày vắng cô.
Mưa Sài Gòn bất chợt đến, rồi lại bất chợt đi. Những góc phố buồn, bởi mưa, bởi ngày thứ bảy, hay bởi ai đó đang lang thang trên phố nhớ một ngày thứ bảy xa xăm?. Cô nhìn ra phía ô cửa, ánh mắt cô trong veo đến lạ kì. Chỉ có tách Cappuchino là âm thầm tỏa hơi ấm.

“Và anh biết.
Lời hứa bên nhau chỉ như giấc mơ
Nhạt nhòa thời gian, trái tim anh như lặng câm vỡ tan”

Anh muốn giữ cô lại, muốn cầm lấy bàn tay mỏng manh của cô, muốn che chở cô nhưng mọi thứ đã không còn kịp nữa. Cô như cánh bồ công anh, mỏng manh, khẽ khàng trong gió. Kiêu kì và cô độc.


Anh nhớ khoảng khắc cô cười trong veo đến lạ khi anh đưa cô đến giữa một cánh đồng hoa cúc trong thành phố ồn ào náo nhiệt này. Mọi thứ như ngừng lại, và anh nghe tim mình đập rất khẽ, từng nhịp, từng nhịp thổn thức... Trong một khoảng khắc, anh muốn nụ cười hồn nhiên ấy sẽ là của anh, muốn cô cứ mãi trong veo như vậy, và muốn che chở cho đôi mắt buồn mong manh ấy.

“Đêm. Dòng sông mình mây trắng bay.
Anh thầm mong thời gian sẽ không lấy mất…”

Định mệnh đã không cho anh có cô. Và rồi cô cứ xa mãi, xa mãi, mất hút cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ. Nhà thờ Gò Vấp đổ những hồi chuông dài. Anh bước những bước chân ngược với cô về phía cuối con đường dằng dặc.

“Trong cơn gió lạnh lùng.
Từng chiếc lá sớm nay, rơi đầy lối anh về…”



Kết thúc bài hát là dấu chấm lặng như nỗi lòng của chàng trai. Cảm ơn Minh Vương đã mang đến cho chúng ta một ca khúc buồn nhưng đẹp và trong veo đến vậy. 

1 nhận xét:

Nhớ em.Cảm giác lúc này của anh là sự trống vắng

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More