Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Color of the wind





Lần đầu nghe Color of the Wind và khóc, mình đã khóc thật sự. 

Có lẽ đây là cảm xúc…

Đã bao giờ em nghe thấu giọt lệ sói hoang dành nơi ánh trăng ngà đượm buồn?
Hay thầm hỏi chú mèo rừng vì cớ sao lại cười
Liệu em có thể hát nên bằng âm vang nơi núi đồi?
Liệu em có thể vẽ bằng mọi sắc màu nơi gió ngàn?
Liệu em có thể vẽ bằng mọi sắc màu nơi gió ngàn?

Nhìn chị thẫn thờ buồn, từng hạt mưa phủ buốt lạnh cả trong tim. Chị nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ mẹ và nhớ những bước chân đầy kiêu hãnh của chị trên con đường Hà Nội đông đúc. Sang xứ người, chị trông khác quá, già dặn hơn và trông sang trọng hơn nhưng đó hình như không phải điều mà chị mơ ước. Một mái nhà có đầy đủ gia đình và sự yêu thương nhau có lẽ rất khó khăn. Mình trẻ con lắm, chẳng hiểu chị nghĩ gì, chỉ biết ra hứng những giọt mưa giống như chị. 2 chị em đi chơi trong khuôn viên và bắt gặp mưa, những cơn mưa đầy những ước ao và hy vọng của chính bản thân thân chị. Là một người kiêu hãnh, chị không bao giờ chịu chấp nhận thất bại nhưng chị dễ dàng gục ngã trước sự chuyển biến giao mùa của thiên nhiên và đất trời.

Trời vào Đông, lạnh lắm, hôm Noel còn xuống tới âm 15 độ, nằm co ro trong chăn ấm và lò sưởi tí tách đỏ rực quyện cho không khí thật ấm áp mà vẫn không xua tan cái lạnh lẽo nơi trái tim chị. Chị đã khác quá…khác quá rồi…!



Còn mình thì sao? Nhìn mưa…Nhìn mưa….Mưa, đường phố như vắng lặng hơn. Người đi đường lặng lẽ lướt nhanh như những cánh dơi xanh đỏ. Công viên hoang vắng, một màu mưa trắng xóa trên sông, những chiếc thuyền neo đậu ẩn hiện trong mưa, hư ảo như người cứ gần rồi xa, monh manh vỡ òa. Lòng tưởng chừng như những tượng đá trong công viên kia. Vô cảm ư hay nuốt niềm đau vào trong gồng mình, lạnh lùng như tượng đá.

Mọi phiến đá, cây cối và muôn thú
Đều có cuộc sống, linh hồn, và tên gọi
Nghĩ về những người chỉ đơn thuần là con người
Chỉ vì dáng vẻ và suy nghĩ họ giống em
Nếu bước đi trên đôi chân người lãng khách

Ai bảo tượng đá không biết buồn? Còn lại nơi đây tất cả chỉ vắng bóng một người. Mưa giăng đầy lạnh buốt vai gầy. Sầu đông lại nở hoa. Người mãi ở nơi đâu có nghe tiếng mưa trong lòng phố. Mưa đem yêu thương quay về hay nhoi nhói cảm giác ở nơi tim cựa mình thức giấc? Ôi! Mưa, mưa cho đôi vai gầy thêm nữa, cho sầu đông rơi rụng những cánh hoa.


Sầu đông ướt sũng trong mưa, nhưng cánh hoa trắng nhỏ xinh rụng rơi trắng muốt một góc công viên. Những cánh hoa bé bỏng bẫm nát vùi dập trong mưa, ngã nghiêng trên mặt đất lấm lem trôi mình theo dòng nước cuốn. Vậy mà sầu đông vẫn nở hoa và tỏa hương cả mùa đông. Ôi! Những cánh hoa bé li ti khờ dại. Mưa cũng dại khờ, ai lại khóc suốt bởi vì đâu hả mưa? 

LẠNH…Cái lạnh tận chân tóc, buốt thấu buồng tim, để cho tay ai mãi tìm nhau, cho đôi vai cần thêm cái siết chặt vào lòng. Mưa cứ réo rắt, rơi rơi những tháng ngày yêu thương theo ký ức ùa về, tiếc nuối, đau đáu một thưở yêu. Mưa cho lòng ai chẳng thể bình yên, trái tim hoang dại lang thang rong ruổi đi hoang, lòng mênh mang mông lung vô định những nỗi buồn chẳng thể gọi tên. 

Mưa, lòng em cũng đang mưa. Ở nơi xa, người có nghe mưa đang thổn thức, vương trên tóc, mùi hương tóc em người có còn nhớ, mưa cho lòng em thêm lạnh. Người có thấy cái lạnh đang se sắt buốt thấu buồng tim? Một mình em ngồi đây nhâm nhi nỗi buồn và nhớ về người. Ngắm mưa, tập yêu những nỗi buồn và học cả cách từ bỏ. Người bảo cuộc đời này là phải thế mà. Đôi khi phải từ bỏ những điều mình muốn. Cũng như em sợ lạnh nhưng cũng đã quen và gắng quen cái lạnh tận chân tóc này rồi. Mưa như vỡ òa, em nhìn mưa qua ô cửa, lang thang những dòng suy nghĩ trôi theo những cơn mưa lấm tấm, ướt lạnh, kéo khăn quàng kín cổ, để trái tim trôi về Việt Nam xa xôi.

Gói vội một chút mưa và mớ lạnh tận chân tóc, buốt thấu buồng tim gửi về người ở phương xa.



Thông tin dành cho bạn:

Những điều thú vị về Vanessa:
- Khi Vanessa được sinh ra, cha mẹ cô đã gửi đi một thông báo mang tiêu đề "Here she is, Miss America" (Hoa hậu Mỹ đây rồi!). Và vào ngày 17/9/1983, Vanessa Williams đã đi vào lịch sử nước Mỹ khi trở thành người phụ nữ da màu đầu tiên được trao danh hiệu Hoa hậu Mỹ sau khi đăng quang Hoa hậu New York. Rất tiếc một thời gian ngắn sau đó cô đã trả lại vương miện hoa hậu do dính dáng đến một vụ scandal.

- Bí mật về màu mắt của Vanessa:

Mắt của Vanessa màu xanh biển hay xanh lá (blue or green)? Thực ra cô có cả 2 màu mắt và màu mắt của cô sẽ thay đổi tùy thuộc vào màu phấn mắt, cách trang điểm, màu quần áo, ánh sáng và một số yếu tố khác (a few more factors).

- Vanessa không chỉ là người phụ nữ da màu đầu tiên đăng quang Hoa hậu Mỹ mà còn là người phụ nữ da màu đầu tiên trở thành phát ngôn viên (spokenperson) cho hãng mỹ phẩm L'Oreal nổi tiếng.

- Vanessa từng giành 9 đề cử cho giải thưởng Grammy danh tiếng cùng rất nhiều giải thưởng khác. Riêng bài "Colors of the wind" được đề cử 3 giải Grammy năm 1996 và cuối cùng giành được 2 giải cho Ca khúc trong phim hay nhất (Best movie song) và Ca khúc hay nhất viết riêng cho phim hoạt hình hoặc chương trình truyền hình (Best song written specifically for a motion picture or for television).

- Bài hát "Colors of the wind" mà các bạn đang nghe chính là bài hát chủ đề của bộ phim hoạt hình nổi tiếng Pocahontas. 

- Không những là một ca sỹ thành công, Vanessa còn tham gia diễn xuất trong rất nhiều bộ phim và chương trình truyền hình. Một số bộ phim mà Vanessa tham gia là: Tiến sỹ Lee Cullen trong phim "Eraser" (Kẻ xóa dấu vết) cùng với ngôi sao Arnold Schwarzenegger năm 1996, người đẹp Dulcinea trong phim Don Quixote sản xuất năm 2000.

3 nhận xét:

mình nghe bài này hồi xem Pocahontas, hay thật

Vanessa Williams gợi cảm và sang trọng :) bài này mới nghe lần đầu nhưng những thông tin về cô ca sĩ này khiến mình muốn nghe thêm nhiều lần nữa, nữa, ... :)

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More