Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

Pastorale







Đêm! Lặng lẽ nghe những bài viết trên blog radio. Em chợt buông một tiếng thở dài. Cái lạnh se se của những ngày gần tết, khiến lòng nao nao. Một đêm dài, em tự hỏi giấc mơ của em có màu gì, em mỉm cười trong bóng tối: đêm nay em thức trắng...

Đêm! Hiu quạnh. Đau đớn.

Và Pastorale của Secret Garden vang lên trong một đêm như thế...

Chân thật không vương chút giả dối nào, tiếng vĩ cầm vu vơ trong màn đêm, xót xa, day dứt những nỗi niềm không tên, những nỗi niềm sâu kín nhất...

Em thích đêm, thích nghe nhạc không lời vào lúc ấy, vì cảm xúc được thăng hoa, vì trái tim đang rộng mở...

Đêm! Mọi thứ về lại với bản chất của nó, không hề tô vẽ.

Bỗng nhiên, em nhớ ra cũng có người thích đêm là anh, và em cũng thế, thích ngắm thế gian bị nhấn chìm vào cõi u ám của màn đêm, đêm đen và đặc quánh như tách cà phê em hay uống. Em như bước lạc vào một mảnh trời xám xịt, tối tăm... Em chợt đánh rơi mất ngây thơ...

Đêm! Người ta hay nghĩ vẩn vơ, họ chắp nhặt những mảnh vụn trái tim để ghép chúng trở về nguyên vẹn. Đêm nghe tiếng mưa rơi, cho em cái cảm giác tan nát, đổ vỡ. Tuổi 16, trái tim chưa một lần loang lổ những vết thương, cũng chưa một lần được thăng hoa. Sợ! Sợ nửa trái tim bị ghép nhầm rồi rạn nứt. Chỉ còn lại nước mắt và đau thương.

Đêm! Chờ đợi khắc khoải một tia sáng vụt qua, như Cô bé bán diêm mong sao cho những que diêm mãi sáng, như mong chờ "Cảnh buồm đỏ thắm" của cô bé nghèo. Em muốn ngắm sao băng, muốn tìm chút ánh sáng nơi màn đêm cô quạnh, đơn giản thế thôi...

Đêm! Nhớ về thời thơ ấu. Chợt quay trở lại trạm ga của tuổi thơ, để ngắm nhìn chuyến tàu lăn bánh vào tương lai mang theo nguyện ước ngày xưa, để hy vọng rằng ngày mai ta chạm vào giấc mơ tuyệt đẹp. Kí ức tuổi thơ đẹp như một giấc mơ sẽ mãi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi con người. Không ai phải lẻ loi giữa cuộc đời này vì còn có kỉ niệm và những ước mơ ta nuôi dưỡng thuở thơ ấu mãi đi theo ta suốt cuộc đời

Một khoảng lặng cho ta suy nghĩ, một nốt trầm cho ta nhớ nhung, một nốt ngân cho ta đau sót cho kỉ niệm cứ mãi rơi theo thời gian. Cho những ngày thơ ấu.Từng âm thanh vẽ nên một bức tranh, bức tranh về tuổi thơ về sự cô độc tưởng như không lối thoát.

Nhưng không, vì sẽ có kỉ niệm ôm ấp lấy ta, ôm ấp lấy những ước mơ ngày xưa còn dang dở...

Mãi mãi ở đây trong tim mỗi người, cho một khoảng khắc nhớ nhung....

Đêm! Nhìn lên bầu trời. Chợt nhận ra, trong bóng tối mới nhìn thấy ánh sáng, giống như khi đêm buông xuống mới thấy những vì sao. Có lẽ trong khó khăn ta mới hiểu đâu là những điều quí giá nhất. Phải không anh?

Em, 16, hay cười và hay khóc, khóc vì nghĩ mình bất hạnh, để rồi giật mình bừng tỉnh "còn hai con mắt khóc người một con" (Bùi Giáng). Lại mỉm cười vì biết mình vô cùng hạnh phúc so với nhiều người.

Cuộc đời không có tiên đề hay định lý như toán, mỗi người tự đặt ra cho mình những cách sống riêng, suy nghĩ riếng, những điều đó sẽ ảnh hưởng đến cả một kiếp người.

Đêm! Làm em nhớ đến hình ảnh của que diêm "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối. Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm"(Xuân Diệu). Em ước mình cũng như que diêm bé nhỏ ấy, luôn sống hết mình cho những khát khao...

Anh giống như màn đêm, nơi em trải lòng mình, nơi em chân thật với chính em. Em viết tặng anh, tặng em, tặng cho những người yêu màn đêm lạnh lẽo này....

Và anh có nghe thấy không, thanh âm của Pastorale vẫn vang lên những nốt nhạc tuyệt diệu, một bản thánh ca đêm cho tất cả chúng ta...

Vẫn dằn vặt, vẫn quyến luyến một cái gì đó xa xăm...

Nhưng ta biết ngày mai vẫn sẽ đến...


  • Sadsnow

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More